Đó là câu mẹ mình hay nói với mình hơn một năm trước.

Mình đã từng buồn bã, tủi thân khi nghe câu nói ấy, nhưng cũng nhờ nó mà mình có động lực theo đuổi con đường du học bây giờ.

Mình là nữ, sinh năm 1990. Mình đã đi làm được 5 năm rồi. Công việc của mình là lập trình viên, khá ổn định, lương cũng không quá thấp. Tuy nhiên, nửa năm trở lại đây mình cảm thấy dần chán nản và có suy nghĩ muốn dừng công việc lại để đi du học.

Mình học khoa Toán Tin tại trường đại học Khoa học tự nhiên - Đại học Quốc Gia Hà Nội. Lúc mới thi đỗ vào trường, mình là đứa không biết gì về máy tính, đến gõ bàn phím cũng chậm như rùa và còn mổ cò. Cố gắng hết sức học tập, mình dần dần quen với chiếc máy tính hơn, ngày ngày làm bạn với code và đam mê lập trình lúc nào không biết.

Mình tốt nghiệp với tấm bằng giỏi. Phỏng vấn qua 1-2 công ty và sau đó trúng tuyển vào một cơ quan nhà nước. Mình cảm thấy may mắn hơn so với nhiều bạn bè của mình vì tìm được công việc nhanh chóng và được làm đúng chuyên môn được học. Gia đình tự hào, bạn bè cũng vui mừng cho mình.

4 năm đầu tiên trôi qua khá nhanh và dễ dàng. Năm nay là đến năm thứ 5 của mình trong nghề. Mình vẫn hoàn thành tốt các chỉ tiêu, chất lượng và phong độ làm việc luôn ở top đầu của bộ phận. Nhưng công việc đều đặn từ ngày này qua ngày khác và ít thử thách bắt đầu khiến mình cảm thấy ngột ngạt và buồn tẻ. Mình muốn làm mới lại bản thân.

Mặt khác, ngành công nghệ không bao giờ dậm chân tại chỗ. Cách mạng công nghệ 4.0 đang rất sôi động, mang lại nhiều thay đổi từng ngày và làm cho mình - một đứa say mê công nghệ thông tin phải ngứa ngáy, ham muốn được học hỏi. Những thứ mình đã, đang được học và đang làm không thể làm mình thỏa mãn. Và mình cũng nghĩ rằng nếu bản thân không cập nhật kiến thức mới, bồi đắp thêm kỹ năng và trình độ thì sớm muộn cũng bị lạc hậu và không thể cạnh tranh được với nguồn nhân lực ngày càng trẻ và tài giỏi hơn.

Mình mất khoảng 2 tháng vật vã để lắng nghe lại bản thân, tuy vẫn cố gắng đi làm tại cơ quan như bình thường. “Hay là đi du học?” - ý nghĩ đó lúc đầu chỉ thoáng qua thôi nhưng ngày càng mạnh mẽ khi mình dành thời gian tìm hiểu thêm về các chương trình học sau đại học tại nước ngoài, điều kiện cơ sở vật chất để nghiên cứu của các trường.

Du học bắt đầu là mối quan tâm lớn hàng ngày của mình, chiếm hết thời gian sau giờ tan sở. Mình nhắm đến một chương trình MBA tại Singapore vì mức chi phí nằm trong khoảng tiền tiết kiệm của mình chấp nhận được, hơn nữa cũng tiện đi đi về về để thăm gia đình. Và cũng vì crush của mình  là du học sinh ở Singapore 2 năm rồi, biết đâu sang lại có cơ hội gặp lại :”> Việt Nam nói là làm, mình liền đăng ký đi học Ielts, chăm chỉ tích cóp hơn để chuẩn bị cho việc du học.

Quyết tâm là vậy, nhưng mình cũng khá đau đầu về một số vấn đề.

Vấn đề to lớn nhất là từ gia đình. Ba mẹ mình kiên quyết không tán thành chuyện mình đi du học. Bảo rằng 27 tuổi, con gái nên lo lập gia đình, có con cái ổn định, không cần phải học cao quá làm gì. Rằng là, đi du học sẽ tốn kém, hơn nữa lại phải nghỉ làm nên mất nguồn thu nhập (gia đình mình cũng chỉ ở mức khá và ba mẹ chắc chắn không có nhiều tiền hỗ trợ cho mình). Bảo rằng là, ba mẹ gìa rồi, ở xa con cái sẽ rất nhớ và lo lắng…

Mình cố gắng thuyết phục nhưng tình hình lại có vẻ tồi tệ thêm khi ba mẹ gọi cả họ hàng nhờ thuyết phục mình từ bỏ ý định. Bạn bè mình thì có người ủng hộ, nhưng đa phần lại nói: “Mức lương của mày hiện cao hơn bao nhiêu đứa, sao lại dở hơi muốn đi học?” hoặc: “già thế này rồi, sang đấy học với mấy đứa trẻ hơn mình buồn cười vậy”, khuyên mình ở lại.

Mình thấy rất buồn, có lúc mình đã bị lung lay, nhụt chí. “Chắc là phải ở lại thôi..” Một ngày lướt newfeed, mình thấy bài post của Ella nên vào xem thêm fanpage và website. Qua Ella, mình có trò chuyện với một số bạn đã và đang là du học sinh tại Singapore. Những buổi trò chuyện này giúp thắp lại ngọn lửa đam mê và đem mong muốn du học của mình quay trở lại, mạnh mẽ hơn.

Hiện mình đã có Ielts 7.0 và đã làm xong các thủ tục để nhập học. Công việc ở cơ quan đã bàn giao lại đầy đủ và phê duyệt xong đơn xin thôi việc. Mọi người gửi cho mình rất nhiều lời chúc và riêng sếp thì tuyên bố: “bao giờ em học xong, về nước thì vẫn luôn có một chiếc ghế tại đây chờ em”. Bữa tiệc chia tay, mình suýt khóc vì cảm động.

Về gia đình, ba mẹ vẫn không hoàn toàn ủng hộ nhưng cũng đã bớt gay gắt phần nào. Mình hiểu ba mẹ cũng là vì yêu thương và quan tâm đến hạnh phúc của con cái mà thôi.

Sau khi mình giải thích rất nhiều, ba mẹ đã hiểu lựa chọn để hạnh phúc của mình là được tiếp tục nghiên cứu, học hỏi và khám phá. Điều kiện của ba mẹ là một năm phải về thăm nhà ít nhất 1 lần, không có tiền thì ba mẹ sẽ cho ^^. Quá vui luôn.

Mình nhận ra, việc đi du học hay thực hiện bất cứ ước mơ nào trong cuộc sống đều không quan trọng tuổi tác sinh lý, mà quan trọng là tinh thần học hỏi, sự quyết tâm và tự tin của mỗi người. Chà, thật là háo hức quá. Không biết mình có phải là du học sinh “già” nhất Việt Nam không nhỉ?